Dựa vào núi, núi sẽ đổ.
Dựa vào người, người sẽ đi.
Lấy mình làm điểm tựa, mới có thể đi một cách vững vàng.
Thời điểm tự hào nhất trong cuộc đời không phải khi ta có tấm bằng đại học, mua một chiếc xe sang trọng hay sở hữu một căn
hộ cao cấp.
Đó là lúc ta nhận ra rằng chúng ta không cần nhiều thứ bên ngoài để làm đẹp cuộc sống, chỉ cần thong thả uống một tách trà, kiên nhẫn đọc sách, có đam mê và tin tưởng vào bản thân, không quan tâm đến hình thức bên ngoài, thay vào đó hiểu rõ rằng ta cần im lặng vào thời điểm thích hợp, nắm chặt và buông tay là sự tự do của chính mình, không đổ lỗi cho số phận hay trách móc người khác.
Và lúc đó, điều mà chúng ta có thể tự hào là sự trưởng thành và lĩnh hội.
Chỉ khi ta tự mình tiến lên, tự mình đạt được thành tựu, ta mới có cái để nhìn lại, để an ủi và làm động lực để đạt được những mục tiêu tiếp theo.
Nếu ta cảm thấy "không có gì", thì hãy bắt đầu xây dựng từ đầu.
Nếu ta cảm thấy ngoại hình không đẹp, hãy tập thể dục, chăm sóc da dẻ, học cách ăn mặc... để dần dần tự tin hơn.
Nếu ta cảm thấy không có tài cán gì, hãy đọc sách hơn, học hỏi từ những người giỏi... để có thêm kiến thức.
Đơn giản hơn, hãy thử chăm sóc một chậu cây, tự nấu ăn cho bản thân, làm từ thiện... để thấy mình có ý nghĩa với cuộc sống, và từ đó nuôi dưỡng niềm tin để làm những điều lớn lao hơn.
Trời đã ban cho con bướm đôi cánh để bay tự do, nhưng nó phải trải qua quá trình lột xác đau đớn. Trời đã ban cho con rùa vỏ mai cứng cáp để chống lại kẻ thù, nhưng nó phải đi chậm chạp từng bước. Còn chúng ta, đã có trí tuệ, trái tim và đôi bàn tay, vậy hãy dựa vào chính mình để tiến lên.