xúc ấy, Cho Chang In đã thành công khi kéo người đọc bước vào mảnh đất thiêng liêng nhất trên thế gian này - mảnh đất của tình phụ tử.
Chưa bao giờ và chưa ở đâu, chúng ta lại gặp gỡ những mảnh đời bất hạnh khiến chúng ta phải bận tâm nhiều đến vậy.
Jong Ho Yeon, người mà có lẽ mọi độc giả đều khẳng định, là người cha vĩ đại nhất. Anh sinh ra và lớn lên với một tuổi thơ quá nhiều nhọc nhằn và tủi hổ. Bố anh làm việc trong một khu mỏ nhưng không may lại bị tai nạn và buộc phải cắt bỏ một chân. Áp lực từ cơm áo gạo tiền, từ gánh nặng đột nhiên trở thành người khuyết tật đã đẩy ông vào bước đường cùng của tù tội, ông đâm chết người chủ mỏ và buộc phải vào tù. Jong Ho Yeon, trong một ngày, mất cha và gia đình buộc phải nương nhờ vào nhà người thân, sống một cuộc sống không có tình yêu thương.
Vào ngày người cha được mãn hạn tù, ngỡ tưởng anh sẽ được đoàn tụ và bắt đầu một cuộc sống mới; nhưng không; cuộc đời này vốn dĩ không đơn giản như vậy. Cuộc đời này quá khắc nghiệt với cha của Ho Yeon, ông không thể chịu được và đã buộc phải chọn cách để lại đứa con của mình và tự kết liễu cuộc đời không còn giá trị của ông. Từ đó, Ho Yeon bắt đầu cuộc sống của mình trong trại trẻ mồ côi. Thứ gì đáng sợ nhất trên thế gian này? Có lẽ không phải cái chết mà là khi con người ta phải nói lời tạm biệt với tình yêu thương. Vậy mà anh đã cô độc trải qua một thời gian dài đến như vậy. Sự cô độc, sự trải đời, tuyệt vọng và đầy đau đớn bắt nguồn từ chính trái tim anh đã tạo ra những vần thơ của anh. Thơ và vợ con anh là thứ anh yêu thương nhất, vậy mà cho đến cuối cùng anh phải chào tạm biệt cả ba, chỉ vì căn bệnh ung thư gan quái ác.
Daum - người con trai sinh ra từ một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Mẹ cậu rời bỏ cậu để đi tìm lại ước mơ của mình. Bà khao khát được vẽ tranh, hơn cả là được ở bên đứa con trai của mình. Tất cả những gì cậu có là tình yêu thương vô bờ bến của người cha và có lẽ đối với cậu, đó là cả thế giới và cậu không cần bất cứ điều gì khác. Đáng tiếc thay, căn bệnh máu trắng đến với cậu như cơn bão, quét sạch mọi hi vọng, mọi ước mơ và cả quyền được sống. Sự ngây thơ trong em nhường chỗ cho sự sợ hãi và đau đớn đến tột cùng.
"Bác sĩ ơi phải đau thêm bao nhiêu nữa thì mới chết được ạ?"